Phố đợi mùa sang

09:14 | 11/08/2022
(LĐTĐ) Đêm mênh mang về phố, tháng tám dìu dặt đến lúc nào mà gió mây đã vội dịu dàng thế. Ta lang thang trên phố, chạy xe chầm chậm trong lòng phố. Đếm khẽ khàng những đèn xe lướt vội, những thoáng cười quen lạ giữa phố đông. Lại nhớ phố của một mùa quen, thấy lòng mình cũ như là quá khứ. Một mùa nhớ đâu đó như vừa lướt qua lòng.
Đông Hà Nội thấm trong ký ức Khoảng lặng ngày cuối năm Vội...

Phố đi vào đêm, phố trở mình thật khẽ khi những căn nhà bắt đầu sáng đèn và tiếng huyên náo vang lên khắp mọi nẻo đường. Phố chùng chình chậm lại, sương đêm lành lạnh dấu che góc khuất cuối những con đường không rõ lối đi. Ta bước trong thênh thang, ngắm đêm rơi trên dấu chân người, lắng nghe tiếng thở dài của phố, nghe phố trăn trở nắng mưa kiếp người, thương những nẻo phố dài có bao giờ được yên tĩnh đâu. Là phố thích ầm ĩ, hay phố cũng muốn được yên ắng trầm tư?

Phố đợi mùa sang
Ảnh minh họa

Đêm rơi chơi vơi. Phố bồng bềnh khi thu rơi về tối. Đêm sải bước gom sắc trời vào áo đen đính vạn ánh sao. Trăng chênh chếch phía xa, những bóng đèn đường gần đó choàng lên vai phố tấm lụa vàng trong suốt, lấp lánh dát bạc. Phố bỗng huyền ảo chơi vơi giữa màn sương thật mỏng, mát lành hồn hậu như phố xưa mười mấy năm về trước. Phố e ấp tình tự bên những bóng người lặng lẽ ngồi bên nhau dưới đêm thâu. Và phố giấu che những mảnh đời lặng lẽ đang miệt mài mưu sinh khi đêm về.

Chọn một góc ban công nơi quán cà phê vắng, ngắm đêm rơi trên từng góc phố già, đếm thời gian rơi từng giọt tí tách, nghe thu về choàng gió giữa thênh thang. Ta lớn lên ở thành phố này, gửi lại bao yêu dấu ở nơi đây, để rồi bao mùa cây thay lá, heo may về ủ phố một mùa say.

Tháng tám qua, rơi trên tán cây già. Nghe hương lạnh thấm dần qua gân lá mỏng. Chút lãng đãng xác xao gió bỏ lại giữa hoang sơ những chiếc lá trên cành. Ta mải mốt tìm ta giữa hoang hoải có chút nào ta quên lối bước thu xưa. Để thu nay và những thu sau nữa, lòng khấp khểnh giữa đôi bờ hư thực, ngỡ như mình lỡ tay làm rơi mất, một góc hồn ta đã lạc từ lâu.

Ta thường cố tìm hình phố mà đâu hay hồn phố trong tim người. Phố đủ rộng để ôm lấy mọi mảnh đời đến với phố nhưng cũng rất chật hẹp giữa những toan tính trầm tư. Phố ồn ã cả khi ngày và tối, nhưng đâu đó vẫn có những góc khuất giản đơn để ta nương mình chạm khẽ tim người. Để rồi mỗi khi mùa qua trên phố, ta lại dạo gót mềm đi tìm dáng hình xưa.

Rồi hôm nay giữa phố người tấp nập, ta lang thang đi tìm lại chính mình. Từng dáng người bước ngang qua trên phố, thấy bóng người bạn cũ của mùa xưa. Bạn bước vội giữa dòng đời vội vã, một chấm nhỏ giữa lãng đãng thu về. Bạn lướt qua ta không lời hồi đáp, giữa bao lần quên nhớ bóng mùa trôi. Thầm nhìn theo bóng lưng bạn về cuối phố, lại ngỡ như thấy mình của ngày xưa.

Rồi ta sẽ lại đi qua rất khẽ. Như bao lần đã đếm bóng mùa trôi. Rồi sẽ phải lớn lên dẫu lòng thơ vẫn cũ như là quá khứ. Dẫu phố vẫn dài vẫn lắm những ngã tư. Phía cuối góc đường là điểm dừng hay ngã rẽ. Thu vẫn dịu dàng ôm phố mềm say. Và ta vẫn là ta của những ngày rất trẻ, yêu phố lặng thầm, yêu phố thiết tha.

Và hôm nay, hay mai sau, mai sau nữa. Ta sẽ mãi giữ lấy những yêu thương trên gánh vai gầy. Bởi phố sẽ luôn hiền nếu lòng ta luôn rộng gieo mầm gió yêu thương.

Trần Hiền

© 2021 Ghi rõ nguồn "laodongthudo.vn" khi phát hành lại thông tin từ website này