Truyện ngắn:

Ngày xưa chẳng về

Tôi nhớ cái cách mà Quyết đem tất cả chân thành để yêu một cô gái mà theo những đứa con trai còn lại là “chỉ đáng để chơi bời”. Chính bởi Quyết mà tôi mới nhận ra sức bào mòn ghê gớm của thời gian...
ngay xua chang ve Nhất quỷ nhì ma
ngay xua chang ve Nếu anh về thành phố
ngay xua chang ve Chia tay như cơm bữa, sao không bỏ được nhau?

Quyết của năm mười chín tuổi thực sự là một gã điên. Gã điên đứng trên sân khấu và hát. Cả đám đông ở bên dưới nhốn nháo. Bài hát cậu ấy thể hiện là một ca khúc tiếng Anh có tên là Forever and one. Thật kì lạ, cậu ta có thể lên tông ở khúc cao trào của bài hát vốn dĩ cao vút này. Điệu bộ của cậu ta lúc đó thật ngông nghênh còn trái tim của đám học sinh bên dưới thì như thế vụn ra.

Những thứ đập mạnh vào cảm xúc luôn dễ dàng có thể khiến con tim người ta tan chảy (đôi khi là tan vỡ) luôn được. Để rồi ấn tượng về va đập ấy lại khắc trong trí nhớ thật sâu, mãi không thể quên!

Hôm gặp lại, Quyết có nói với tôi rằng dạo này cậu sống hòa hợp với mọi người hơn nhiều rồi. Cậu sợ cô đơn, cũng vì lẽ đó mà đôi khi cậu hùa theo cả những thứ mà bản thân không thích.

Tôi đề nghị Quyết hát lại cho tôi nghe ca khúc Forever and one. Giọng hát tuyệt nhiên không còn cao vút và ma mị như trước nữa. Nỗi buồn chót vót trong từng câu hát cũng không hề còn. Tôi cảm nhận được những thay đổi trong cậu nhưng hoàn toàn không thể giải thích cụ thể được: những thay đổi đó là như thế nào?

Từ một kẻ lập dị, một kẻ khùng trở thành một người có ích? Hay từ một cậu bé sống có chiều sâu trở thành một thanh niên tập lớn, loanh quanh giữa nếp ngày nhàn nhạt?

ngay xua chang ve
Ảnh minh họa: Kiều Hạnh

Tôi từng ngưỡng mộ trước những gì nằm trong trí óc của Quyết. Nó vừa trong veo, lại vừa đầy nhiệt huyết và hồ hởi. Đúng giống với những phẩm chất của những con người có đầy đủ bỡ ngỡ và khát vọng.

“Có điều này tớ chỉ nói với cậu thôi. Tớ cảm thấy buồn! Bài Hồ trên núi đã thắng.”

Quyết ghé sát tai tôi, giữa đám đông. Với Quyết, nỗi buồn không phải là thứ để đem ra cho nhiều người xem. Tôi tin là Quyết không hối tiếc, cậu sẽ không dằn vặt với bản thân rằng lẽ ra mình phải chọn một bài đủ chín chắn để có thể chạm vào cảm xúc của những bậc giám khảo đứng tuổi bên dưới.

“Một cậu học sinh thì trái tim càng phải nhiều nhiệt huyết. Phải học để biết da diết và phải biết hát những khúc ca có chứa những âm điệu của chính bản thân mình. Tớ sẽ không bao giờ thành tâm hát một bài ca xa lạ. Tớ sẽ hát bài ca ấy, nhưng là vào một thời điểm khác.”

Quyết hào hứng nói. Những ý nghĩ ấy làm tôi thương Quyết vô cùng.

Tôi thấy tiếc cho những tháng năm học sinh của nhiều người. Họ thức dậy vào mỗi buổi sáng, nhét những cuốn sách vào cặp rồi đến trường. Họ áp lực và sợ hãi trước những bài kiểm tra. Điều ấy khiến họ phải quay bài. Con người phải phấn đấu vì cái đẹp! Với học sinh, điểm cao có tên gọi khác là “điểm đẹp”. Cứ cái gì đẹp thì ta tuyệt nhiên nên dùng mọi cách để mà phấn đấu.

“Với học sinh thì việc học luôn là nhất!”

Phụ huynh và thầy cô giáo nói thế.

Họ cứ thế hát những bài hát cũ. Quyết thì chọn những bài cảm động được trái tim cậu. Với tất cả những bài như thế, cậu đều biết cách để cuốn người nghe vào.

“Khi cùng chung một khoảng sân, ta vẫn nên học cách coi trọng một người vì những nét riêng. Có người đáng nể sự nhanh nhạy trước những bài hóa thì phải có những người biết viết văn bằng tất cả cảm giác. Ngoài ra, thi thoảng còn có những kẻ mà ta cần phải nể vì tài đá cầu của họ.”

Tôi ngờ rằng, chính những kẻ như Quyết mới là những người biết lễ phép bậc nhất. Thứ lễ phép chẳng cất lên thành lời mà thấm vào cách nghĩ, tự nhiên như hơi thở.

“Càng nói nhiều về sự tử tế, con người ta sẽ càng giỏi bới móc!” - Quyết bảo.

“Càng mong đợi nhiều, con tim người ta càng dễ vỡ ra vì cảm giác mất mát.” tôi thêm.

2.

Những năm còn là học sinh, Quyết có yêu một người con gái tên là Nụ. Nụ dưới Quyết ba khóa. Những thằng con trai trong lớp luôn nhắc đến Nụ như là một “hot girl” của trường.

“Con đấy lăng nhăng lắm!”

Một thằng có giọng nói chua nhất nhận định.

Quyết bắt đầu quan tâm về Nụ, kiểu quan tâm kì lạ của những chàng trai mới lớn vừa giống như tò mò, vừa có chút niềm thương ở lưng chừng ngộ nhận. Quyết nghe lũ bạn kể về việc Nụ với bạn trai hôn nhau ở dưới chân cầu thang. Quyết nghĩ về chiếc hôn đó.

“A lô, anh muốn làm quen với em. Không biết như thế có được không. Anh có thể hát cho em nghe, ngay bây giờ.”

Đó là câu đầu tiên Quyết nói sau khi Nụ bắt máy, trong cuộc gọi đầu tiên của hai người. Chẳng hiểu sao Nụ lại đáp “dạ” trước câu làm quen như xối nước vào mặt của Quyết. Hay là vì lúc ấy tim Nụ cũng bỡ ngỡ? Có lẽ thế, Nụ giải thích rằng tâm trạng cô ấy không tốt. Cô ấy không chấp nhận được sự thiếu tôn trọng của một kẻ được gọi là người yêu.

“Em không ổn hả.”

“Gần như thế. Hình như hôm nọ em có thấy anh hát ở hội thi của trường. Em thấy lẽ ra anh phải đi thi Việt Nam Idol mới phải.”

“Anh không nghĩ đến, nhưng anh có thể hát cho em những bài mà em thích.”

Quyết nói thế và làm như thế thật. Bất kì một bài hát nào dù cũ dù mới, nếu Nụ thích Quyết cũng sẽ học thuộc nhạc để hát cho cô gái ấy nghe.

Tôi thích thứ tình cảm mà Quyết dành cho Nụ. Hai người họ chẳng cầm tay nhau lấy nổi một lần. Họ chưa bao giờ cùng nhau đi dưới ánh mắt trời. Tất cả chỉ là những cuộc gọi điện dài. Những lần nhìn thấy từ xa rồi đêm về nhắc nhớ. Ở độ tuổi này thì “một tình cảm đặc biệt” không nhất thiết phải là yêu. Giống như việc Quyết bị cuốn vào dòng suy nghĩ về Nụ bởi câu chuyện về cái hôn dưới chân cầu thang. Quyết đứng lại để cảm nhận những gì thuộc về con người Nụ, chỉ vì một lần tâm trạng Nụ không ổn và Quyết thì lại làm quen Nụ vào đúng lần ấy. Quyết cảm thấy ấm áp khi một người con gái xinh như Nụ lại đi nhắc Quyết mặc thêm áo khi cái rét vừa về.

Những điều đến trong bối rối đều mang lại những cảm xúc hết sức đặc biệt. Người khiến mình nhiều lần bối rối để biết mà đứng lại và nhận ra một niềm thương, đó chắc chắn là một người đặc biệt.

3.

“Nhưng sau đó thì cậu đã khóc?”

Tôi phán đoán. Ai yêu đơn phương mà chẳng phải khóc. Nhưng hình như suy nghĩ của tôi có phần thiếu sót.

“Cả hai cùng khóc đấy!”

Quyết bổ sung thêm. Cô gái Quyết thầm yêu thương rõ ràng là nhận ra tình cảm của cậu ấy. Trong một ngày tồi tệ, Quyết và cô ta đã nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ nói chuyện với người còn lại nữa. Nhưng họ không tắt máy. Thế nghĩa là cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục. Cô gái đã bật khóc trước. Đó là khi Quyết nói về những trầy xước ở thanh xuân này.

Giữa đám đông ồn ào, một cô gái bạo dạn dám gọi bạn trai ra chân cầu thang để hôn hoàn toàn là một cô gái đáng chú ý. Người ta chú ý để mà phán xét cô ấy. Những gì họ được dạy là phải sống sao cho đúng với chuẩn mực. Những người phóng khoáng thường rất lệch lạc.

Chẳng hiểu vì sao bản thân Quyết lại rất ghét mỗi khi có cậu trai nào đó khinh khỉnh phán:

“Con đấy trông thế thôi nhưng cái gì cũng biết đấy.”

Tôi biết rằng, sâu trong lòng Quyết yêu Nụ. Cậu chẳng nói với ai về tình yêu của mình. Chính cậu cũng không biết nơi mà tình cảm ấy bắt đầu. Thật rối bời khi mà trong lòng mình cứ ào lên quá nhiều cảm giác đặc biệt.

Nhưng có lẽ giọt nước mắt của Nụ là đặc biệt nhất!

Quyết yêu Nụ khi cậu nhận ra rằng cô gái trước mặt cậu rất dễ khóc. Một cô gái dễ khóc là một cô gái dễ mềm lòng. Những vui buồn yêu ghét ở một cô gái như thế bao giờ cũng rất da diết.

Con người ta bao giờ cũng bị trò chơi của sự tưởng tượng đánh lừa. Một người trưởng thành sẽ chẳng bao giờ bận tâm những suy nghĩ mà người khác tưởng tượng ra rồi áp đặt lên mình. Nhưng Nụ của Quyết còn quá ít tuổi.

“Thực ra em cũng chẳng ngoan ngoãn gì!”

Nụ nhận định. Tất cả những mỏng manh của thế giới này đều được gom hết vào nhận định đó.

Với tôi, đúng là Nụ không ngoan ngoãn thật! Nụ vẫn tiếp tục lao vào những cuộc vui không có Quyết. Hai người họ vẫn trở về nơi nhau trong một cảm giác ấm áp không có tên. Hình như Quyết muốn lấp đầy cái cảm giác chân thành mà những người Nụ gọi là “người yêu” không đem lại được cho Nụ. Giống như chính Quyết đã từng nói với tôi:

“Tớ vẫn sẽ thương Nụ cho tới ngày mắt Nụ còn trong!”

Những năm mười chín tuổi, con người ta thường hay khẳng định những điều vu vơ quá đỗi. Nhưng với Quyết của những năm mười chín, sự thiêng liêng có thể sản sinh từ chính những điều vu vơ như thế.

4.

Tôi với Quyết gặp lại nhau khi cả tôi với cậu ấy đều đã hai mươi ba tuổi.

Một cách nhanh chóng, tôi nhận ra sự chán nản trên khuôn mặt của một cậu thanh niên vừa học xong đại học như Quyết. Bằng những lời thoại rời rạc, tôi nhận ra cả muôn điều vụn vặt trong tâm trạng của Quyết bây giờ.

Cậu ấy muốn nói với tôi rằng: cậu thấy đấy, cuối cùng thì tớ cũng xa Nụ, sau bao nhiêu điều tưởng chừng là đẹp đẽ. Tớ vẫn đi học Đại học như rất nhiều bạn bè cùng trang lứa khác. Khi ai cũng đổ xô đi học Đại học thì tấm bằng đại học trở thành bằng xóa mùa chữ (có lần tôi nghe Quyết kể rằng bố cậu nói với cậu như thế). Mà ở đời còn gì đau đớn hơn mù chữ? Thế nên phải học, phải tiến lên hàng đầu, cho dù kì thực ta chẳng biết ở hàng đầu ấy có những gì.

Tôi thậm chí còn nhận ra những lời tệ hơn mà Quyết muốn nói:

Dạo này tớ ít hát đi rồi. Tớ phải đi học, đi làm thêm và mua những thứ “căn bản” mà một người như tớ phải có.

Quyết kể với tôi rất kỹ về hành trình tìm việc của cậu ấy. Cậu ấy thích viết từ những năm cấp ba và bản thân cậu cũng đã có nhiều truyện ngắn được đăng trên các tờ tạp chí lớn. Cậu xin vào làm trong một nhà sách với vai trò biên tập cho dòng sách Văn học trẻ. Bản thảo đầu tiên cậu tham gia biên tập và truyền thông có vẻ khá thành công.

“Nhưng cuối cùng thì tớ bỏ việc, sau bốn tháng làm ở công ty sách. Huyền ạ!”

“Tớ đã nghĩ lại về rất nhiều thứ. Bây giờ tớ phấn đấu để trở thành dược sĩ, theo đúng ngành học của mình.” - Quyết tiếp tục.

Tự dưng tôi thấy lòng mình buồn sâu thẳm. Đây là Quyết mà tôi đã từng quen. Cậu ta đã trở thành một con người hết sức thực tế. Tôi không biết được rằng: những thứ mà cậu đang cuốn theo được gọi là “sống thực tế” hay phải gọi là “bị dòng đời cuốn đi” nữa. Chỉ là tôi nhớ cái cách Quyết cầm mic và hát những bài hát cao vút. Trời ơi, cảm giác đó mới thật tuyệt. Đoạn điệp khúc đã cao quá chừng mà cậu vẫn còn lên tông. Trên sân khấu đó, Quyết có quyền ngông nghênh. Không anh soi mói sự ngông nghênh ấy của cậu, những người bên dưới thậm chí còn cảm thấy thích thú. Bởi vì cậu đã chiếm trọn lấy trái tim của họ rồi.

Tôi nhớ cái cách mà Quyết đem tất cả chân thành để yêu một cô gái mà theo những đứa con trai còn lại là “chỉ đáng để chơi bời”.

Chính bởi Quyết mà tôi mới nhận ra sức bào mòn ghê gớm của thời gian.

“Theo thời gian, mọi người phải học cách để chung sống. Phải sống sao cho thật gần với những người trong tập thể.”

“Và cậu trở nên giống họ?”

“Cũng gần như thế. Với quỹ thời gian eo hẹp vốn có, tớ nghĩ rằng tốt hơn chúng ta nên học cách làm những thứ căn bản trước.”

Tôi lại nhớ tới câu chuyện về việc lấp đầy chiếc bình của một vị giáo sự nọ. Giáo dục là thế mà, người ta luôn dạy mỗi người phải lấp đầy cuộc đời bằng những “hòn đá tảng”, sau đó là những thứ có kích thước nhỏ hơn, và cứ thế nhỏ dần!

Bây giờ Quyết của tôi chẳng khác nào một tên bội thực. Tôi tin chắc rằng, nếu ngày xưa quay về, Quyết sẽ chọn hát một bài đại loại như bài Hồ trên núi. Còn về chuyện tình cảm, chắc chắn Quyết sẽ không bao giờ yêu Nụ.

Và tôi vẫn bâng khuâng tự hỏi: mắt Nụ bây giờ có còn trong?

Nguyên Bảo

Có thể bạn quan tâm

Nên xem

600 công nhân Khu Công nghiệp và chế xuất Hà Nội được tư vấn, khám sức khỏe miễn phí

600 công nhân Khu Công nghiệp và chế xuất Hà Nội được tư vấn, khám sức khỏe miễn phí

(LĐTĐ) Hôm nay, 19/4, tại Khu Công nghiệp Nội Bài, huyện Sóc Sơn, Hà Nội diễn ra chương trình khám sức khỏe sinh sản, tầm soát phát hiện sớm ung thư, tư vấn, truyền thông kiến thức chăm sóc sức khỏe sinh sản, phát thuốc miễn phí cho công nhân lao động (CNLĐ) các Khu Công nghiệp và chế xuất Hà Nội.
Đặc sắc Lễ kỷ niệm 1085 năm đức vua Ngô Quyền xưng vương và định đô ở Cổ Loa (939-2024)

Đặc sắc Lễ kỷ niệm 1085 năm đức vua Ngô Quyền xưng vương và định đô ở Cổ Loa (939-2024)

(LĐTĐ) Tối 19/4, tại huyện Đông Anh, đã diễn ra Lễ kỷ niệm 1085 năm đức vua Ngô Quyền xưng vương và định đô ở Cổ Loa (939 - 2024), nhằm tìm về cội nguồn, tôn vinh và lan tỏa những giá trị lịch sử văn hóa truyền thống.
Thời tiết ngày 20/4: Hà Nội tiếp tục nắng nóng

Thời tiết ngày 20/4: Hà Nội tiếp tục nắng nóng

(LĐTĐ) Theo Trung tâm Khí tượng Thủy văn Quốc gia, ngày 20/4, khu vực Hà Nội có mây, chiều tối và đêm có mưa rào, dông vài nơi, ngày nắng nóng.
Ngày 20 lại đến, bạn dự định chi tiêu gì với thẻ tín dụng?

Ngày 20 lại đến, bạn dự định chi tiêu gì với thẻ tín dụng?

(LĐTĐ) Với các tín đồ thẻ tín dụng VIB, ngày 20 hàng tháng đã trở thành cột mốc quen thuộc để chi tiêu và tận hưởng những ưu đãi hấp dẫn dành riêng cho chủ thẻ.
Hội nghị Ban Chấp hành Công đoàn Viên chức thành phố Hà Nội khóa VI, kỳ họp thứ ba (mở rộng)

Hội nghị Ban Chấp hành Công đoàn Viên chức thành phố Hà Nội khóa VI, kỳ họp thứ ba (mở rộng)

(LĐTĐ) Hội nghị Ban Chấp hành Công đoàn Viên chức Thành phố khóa VI, kỳ họp thứ ba (mở rộng) vừa được tổ chức dưới sự chủ trì của đồng chí Nguyễn Chính Hữu - Phó Chủ tịch Liên đoàn Lao động (LĐLĐ) thành phố Hà Nội, Chủ tịch Công đoàn Viên chức thành phố Hà Nội. Đồng chí Phạm Thị Nguyên Hạnh - Phó Bí thư Đảng ủy Khối các cơ quan thành phố Hà Nội tới dự hội nghị.
Sắp diễn ra Phiên giao dịch việc làm quận Ba Đình năm 2024

Sắp diễn ra Phiên giao dịch việc làm quận Ba Đình năm 2024

(LĐTĐ) Phiên giao dịch việc làm quận Ba Đình năm 2024 dự kiến sẽ được tổ chức vào ngày 18/5 tại Trường Trung học cơ sở Phan Chu Trinh (phường Ngọc Khánh, quận Ba Đình) với sự tham gia của người lao động, học sinh, sinh viên, quân nhân xuất ngũ hoàn thành nghĩa vụ quân sự trở về địa phương.
Nhập viện vì biến chứng sau khi tiêm filler làm đẹp tại spa

Nhập viện vì biến chứng sau khi tiêm filler làm đẹp tại spa

(LĐTĐ) Bệnh viện Da liễu Trung ương vừa tiếp nhận một nữ bệnh nhân (37 tuổi) nhập viện sau khi tiêm chất làm đầy filler vào vùng mũi, má tại một spa của “người quen”. Một giờ sau khi tiêm filler, người phụ nữ xuất hiện tình trạng đau nhức và tắc mạch…

Tin khác

Đặc sắc Lễ kỷ niệm 1085 năm đức vua Ngô Quyền xưng vương và định đô ở Cổ Loa (939-2024)

Đặc sắc Lễ kỷ niệm 1085 năm đức vua Ngô Quyền xưng vương và định đô ở Cổ Loa (939-2024)

(LĐTĐ) Tối 19/4, tại huyện Đông Anh, đã diễn ra Lễ kỷ niệm 1085 năm đức vua Ngô Quyền xưng vương và định đô ở Cổ Loa (939 - 2024), nhằm tìm về cội nguồn, tôn vinh và lan tỏa những giá trị lịch sử văn hóa truyền thống.
Miệt mãi giữ nghề xưa trên phố

Miệt mãi giữ nghề xưa trên phố

(LĐTĐ) Chiều ngày 19/4/2024, tại Trung tâm Giao lưu văn hóa phố cổ Hà Nội đã diễn ra buổi khai mạc chuỗi các hoạt động văn hóa với chủ đề "Giữ nghề xưa trên phố".
Đường Trường Sơn - Đường Hồ Chí Minh huyền thoại: Kỳ tích về sức mạnh chiến đấu của dân tộc

Đường Trường Sơn - Đường Hồ Chí Minh huyền thoại: Kỳ tích về sức mạnh chiến đấu của dân tộc

(LĐTĐ) Kỷ niệm 49 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975 - 30/4/2024); 65 năm ngày mở đường Trường Sơn - đường Hồ Chí Minh (19/5/1959 - 19/5/2024), Trung tâm Bảo tồn di sản Thăng Long - Hà Nội tổ chức triển lãm "Đường Trường Sơn - Đường Hồ Chí Minh huyền thoại".
Khơi dậy niềm đam mê, hứng thú đọc sách trong mỗi người dân

Khơi dậy niềm đam mê, hứng thú đọc sách trong mỗi người dân

(LĐTĐ) Hưởng ứng Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam lần thứ ba, trên địa bàn quận Tây Hồ đã và đang diễn ra nhiều hoạt động sôi nổi. Không chỉ giới thiệu, đưa sách đến gần hơn với mọi người, các hoạt động này còn góp phần lan tỏa, phát triển văn hóa đọc trên địa bàn thành phố Hà Nội.
Tôn vinh nền Văn hóa Đông Sơn qua trưng bày "Tiếng vọng"

Tôn vinh nền Văn hóa Đông Sơn qua trưng bày "Tiếng vọng"

(LĐTĐ) Ngày 18/4, Bảo tàng Hà Nội đã khai mạc trưng bày chuyên đề "Tiếng vọng" nhân dịp Giỗ Tổ Hùng Vương năm 2024 và kỷ niệm 100 năm nghiên cứu Văn hóa Đông Sơn tại Việt Nam.
Những kỷ vật truyền lửa tới thế hệ mai sau

Những kỷ vật truyền lửa tới thế hệ mai sau

(LĐTĐ) Vừa qua, Bảo tàng Đường Hồ Chí Minh phối hợp với Ban Quản lý Nhà lưu niệm Thiếu tướng Hoàng Thế Thiện tổ chức Lễ trao tặng và tiếp nhận bức phù điêu bằng đồng và kỷ vật kháng chiến của đồng chí Thiếu tướng Hoàng Thế Thiện để trưng bày phục vụ khách tham quan tại Bảo tàng và tri ân những cống hiến của vị tướng đối với “Con đường Trường Sơn huyền thoại”.
Mưa đầu mùa

Mưa đầu mùa

(LĐTĐ) Ai đã từng sống ở Phương Nam, mới thấm hết niềm vui và cảm xúc đặc biệt khi gặp cơn mưa đầu mùa. Sáu tháng trời đằng đẵng mùa khô. Nắng khét tóc, khét da. Nắng đốt khô cong cả đất và người. Nắng hút cạn sông hồ kênh rạch. Đến rêu trên mái ngói cũng tưởng như hóa thạch. Nơi phố thị, những hàng cây, lá phổi thành phố trân mình trong nắng. Tán lá oằn mình chịu phết tầng tầng lớp bụi. Bụi phủ lên màu xanh, bụi chui vào từng gân lá. Lá thinh lặng hít thở như hấp hối...Sáu tháng, khát mưa, nhớ mưa...
Giỗ tổ Hùng Vương - biểu tượng của tinh thần đại đoàn kết dân tộc

Giỗ tổ Hùng Vương - biểu tượng của tinh thần đại đoàn kết dân tộc

Ngày Giỗ Tổ Hùng Vương còn được gọi là Lễ hội Đền Hùng hoặc Quốc giỗ, là ngày để người dân Việt Nam tưởng nhớ đến công lao dựng nước của các vị Vua Hùng và các bậc tiền nhân đã có công dựng nước.
Trao tặng kỷ vật kháng chiến gắn với Thiếu tướng Hoàng Thế Thiện

Trao tặng kỷ vật kháng chiến gắn với Thiếu tướng Hoàng Thế Thiện

(LĐTĐ) Ngày 16/4, Bảo tàng Đường Hồ Chí Minh phối hợp với Ban Quản lý Nhà lưu niệm Thiếu tướng Hoàng Thế Thiện tổ chức Lễ trao tặng và tiếp nhận bức phù điêu bằng đồng và kỷ vật kháng chiến của đồng chí Thiếu tướng Hoàng Thế Thiện để trưng bày phục vụ khách tham quan tại Bảo tàng và tri ân những cống hiến của vị tướng đối với “Con đường Trường Sơn huyền thoại”.
Những đêm hè đom đóm

Những đêm hè đom đóm

(LĐTĐ) Bóng hoàng hôn loang dần về phía chân trời, nhuộm những bồng bềnh sóng lúa lấp lánh đến mênh mông. Những chú cò trắng không còn mải miết men sông lượm lặt con tôm, cái tép mà cũng vội cõng ánh hoàng hôn bay về. Những ngọn cây đằm mình đung đưa trên nền trời xâm xấp bóng như vẫy chào tạm biệt một ngày sắp qua. Đêm khe khẽ buông, đôi mi dần khép lại… cho đến khi tôi chỉ bé bằng đứa trẻ tung tăng chân sáo trở về…
Xem thêm
Phiên bản di động