Tuổi mười tám vỡ đôi

16:58 | 18/02/2019
(LĐTĐ) Tôi không muốn nhắc lại những ngày tháng đó bằng hai từ “vỡ vụn”, dù là tim tôi bây giờ vẫn còn vẹn nguyên những trầy xước và cảm giác hổ thẹn. Dẫu có sai thì tôi vẫn phải là tôi, tôi hôm nay vẫn còn vẹn nguyên, mặc kệ những điều vỡ đôi trong quá khứ.  
Hạnh phúc đâu dễ kiếm tìm
Em chẳng muốn đi xa Hà Nội

Tôi yêu hắn bằng tất cả những nhiệt thành của một cô gái mới lớn. Không ai cho tôi hay rằng hắn đã có gia đình, cũng chẳng ai dạy cho tôi nhiều điều về bản chất của đàn ông cả! Tôi chỉ nhớ là hắn đến trong những ngày tôi mới lên Sài Gòn cùng quá nhiều bỡ ngỡ. Tôi muốn đi trên đôi chân của mình, chẳng để chứng minh với ai điều gì cả! Đó chỉ là khao khát về sự tự lập. Rồi thì tôi gặp và được hắn giúp đỡ.

Chắc chẳng ai mang trong lòng nhiều toan tính khi gặp nhau buổi đầu. Và con gái như tôi thì lại dễ bị rung động bởi những ân cần của một người đàn ông từng trải.

Có lần, hắn bỏ tôi lại một mình ở Đà Lạt. Hắn bảo rằng con hắn ở nhà bị sốt!

Tuổi mười tám vỡ đôi
Ảnh minh họa: Ngọc Mai

Tôi ngồi co lại trong một góc phòng, nghe thấy cả tiếng côn trùng xung quanh. Đà Lạt bao giờ cũng đẹp và lãng mạn, nhưng còn là những nỗi buồn! Buồn nhất là khi tôi vừa nhận ra mình trót yêu hắn thì cũng được biết phía sau hắn đã có cả một thế giới rồi.

Tôi đi ngoài trời dưới màn sương se sắt. Thảo nào mà khi ở bên tôi hắn chẳng bao giờ hứa hẹn. Những tâm hình tôi với hắn chụp chung cũng chẳng khi nào rõ mặt người. Tình yêu của tôi là như vậy: thấp hèn, đê tiện, tôi chỉ dám một mình giấu kín. Hôm đi lên Đà Lạt, định bụng sẽ là ngày cuối gặp nhau! Tôi không muốn tiếp tục, dù chính tôi hiểu đam mê trong lòng mình bây giờ còn quá nhiều.

Có gì buồn hơn những tin yêu tuổi mười tám, khi con người ta chơ vơ giữa một thành phố lạ! Điều gì buồn hơn cảm giác nhận ra tất cả những ân cần chăm sóc mà mình tôn thờ hóa ra chỉ là một trò đánh đổi. Hóa ra những cánh hoa ngọt ngào lại mang nhiều giả dối thế. Hóa ra đằng sau vẻ trầm lặng từng trải cuốn hút lấy tôi lại là nơi có chứa nhiều bí mật nghiệt ngã đến vậy.

Sâu trong lòng tôi còn yêu hắn! Cảm giác đó đau lắm. Tôi biết mình phải làm gì, tôi sẽ chẳng cần đòi hỏi hoặc cố gắng phá vỡ những hạnh phúc đã mặc nhiên tồn tại.

Có một tuổi mười tám đã vỡ đôi dưới chân tôi, để cho tôi biết cuộc sống này thật hiếm hoi điều mình có thể gọi là “chỗ dựa”. Nhận ra như thế cũng tốt, bởi vì tôi sẽ còn bước đi. Đau lòng như thế cũng chẳng sao, bởi vì tôi sẽ còn tiếp tục trưởng thành....

Bảo Bảo

© 2021 Ghi rõ nguồn "laodongthudo.vn" khi phát hành lại thông tin từ website này