Xuân rơi trên đóa xoan mềm

09:54 | 19/03/2024
(LĐTĐ) Một ngõ vắng quanh co trầm thấp. Dải rêu xanh mọc dọc ngang hai bên bờ tường bằng gạch mun đã cũ. Tôi bước thật nhẹ trên con đường rơi đầy hoa xoan tím. Chùm hoa nhỏ, cánh li ti, mỏng manh nghiêng phai giữa lối. Một làn gió qua, muôn cánh hoa bay, rơi rơi giữa không trung một khoảng trời mơ tím. Chợt thấy lòng mềm đi, bình yên như cây cỏ.
Nhịp cầu nối bờ song mưa Xao lòng mùa hoa trẩu tháng ba
Xuân rơi trên đóa xoan mềm
Ảnh minh họa.

Cây xoan còn có tên là sầu đông, ở quê tôi thì gọi là thầu đâu. Mỗi độ sau tháng Giêng, trời mưa phùn rét ngọt, sắc tím hé mắt nhỏ trên muôn chùm cây lá xanh tươi, mỗi đợt gió qua lại rụng tràn khoảnh đất nhỏ quanh gốc cây. Tuổi thơ của tôi là câu chuyện của những quả thầu đâu xanh tròn bé nhỏ. Đó là món đồ hàng ưa thích trong giỏ hàng đi chợ của phe con gái, đôi khi lại trở thành những hòn bi xinh xinh của bọn con trai. Chúng tôi lí lắc nói cười bên gốc cây thầu đâu già, hái những chùm hoa kết thành vòng đội lên đầu chơi trò cô dâu chú rể. Thầu đâu rung rinh cành lá như trìu mến ôm lấy nụ cười của chúng tôi. Hoa rơi trên tóc, lá rơi trên vai, âu yếm, dịu dàng.

Hoa xoan có 5 cánh nhỏ phớt tím, giữa là chùm nhị màu tím ngát, thường bung toả mùi thơm dịu nhẹ, mang một mùi hương hăng nồng rất riêng biệt. Hoa xoan nhỏ xinh dịu dàng, khi kết lại thành chùm liền trở thành một chùm sắc tím miên man có hương thơm vấn vít, khiến người ta có cảm giác bồi hồi cảm thương khó tả.

Thuở bé, mỗi lần thấy hoa xoan lấm tấm rụng trên mặt đất, dệt thành một tấm thảm tím, tôi thường không nỡ bước qua, chỉ sợ gót chân mình sẽ làm nát những cánh hoa kiêu sa ấy. Ngay cả khi cầm chổi tre gom những mảnh hoa vỡ, bàn tay bất giác cũng thật nhẹ nhàng chỉ sợ làm đau những cánh hoa dẫu cho nó không còn trên cành nữa.

Thật muốn về lại đứng dưới gốc xoan tháng ba, để mặc xoan rơi trên vai áo, hít hà cho thỏa cơn gió cuối xuân đầu hạ, để lại bé nhỏ như tuổi thơ, hái những chùm xoan trái chơi trò đồ hàng. Khoảnh khắc quý giá nhất của tuổi thơ, vô tư đến, vô tư đi, lại trở thành niềm thương đau đáu mãi trong suốt những năm tháng trưởng thành sau này.

Thật muốn về lại đứng dưới gốc xoan tháng ba, tự tay tết một bó hoa xoan tím ngát, đưa lên mũi hít hà và lưu lại khoảnh khắc thanh xuân ấy. Để một lần về lại năm mười bảy tuổi, dũng cảm nhìn về phía người không né tránh, không nói dối, không bước chân đi dẫu biết sau lưng mình có một ánh nhìn sâu lắng. Xoan tháng ba có rơi nữa không, cho ta về tìm lại bó xoan mềm để quên bên lối gạch cũ có hàng dương xỉ mọc cùng đám rêu phong.

Ta thương nhất mùa xoan nở rộ. Sắc tím li ti khắp lá cành nhuộm tím sắc trời ngõ nhỏ, mòn mỏi neo đậu trong con tim những mối tình dang dở bỏ lỡ một đời không thành. Ta biết, giữa nhân thế rộng lớn, ta sẽ vì người mà trân trọng, người sẽ vì ta mà an yên.

Nếu có ai đó trở về chốn cũ, hãy đến bên gốc xoan xưa. Nhặt giùm ta chiếc vòng đội đầu vừa tết, để yêu đóa xoan mềm: tím mỗi độ xuân phai!

Trần Hiền

© 2021 Ghi rõ nguồn "laodongthudo.vn" khi phát hành lại thông tin từ website này