Tháng ngày vô ưu

09:18 | 05/07/2022
(LĐTĐ) Đời người, ai cũng có những ký ức về tháng ngày vô ưu. Thế nhưng, liệu ta có nhận ra, mình đang sống trong thời khắc đó hay không? Đôi khi nhìn lại, ta thầm tiếc nuối quãng thời gian tươi đẹp đã lùi vào dĩ vãng.
Vội... Hoa huỳnh anh ươm vàng sắc nắng

Với tôi, thời thơ ấu bên cha mẹ và anh trai lưu trong ký ức những hình ảnh bình dị mà thật sự vô ưu. Nhớ căn nhà xinh xinh trong con ngõ nhỏ Hà Nội có khoảng sân rợp mát bóng cây. Những buổi chiều mùa hạ, cả gia đình tôi ngồi ăn cơm dưới giàn hoa thiên lý ngát thơm. Là con út, nên tôi luôn làm nũng với cha mẹ và anh trai. Hơi một chút là tôi giận dỗi, nước mắt vòng quanh khiến mẹ phải dỗ dành.

Tháng ngày vô ưu
Ảnh minh họa

Sau này, bước ra đời, có nhiều khi chịu uất ức khi nhận lời cay nghiệt mà phải nuốt nước mắt vào trong. Những lúc đó, tôi chỉ muốn chạy về, gục vào lòng mẹ òa khóc. Muốn được bàn tay mềm mại của mẹ nhẹ vuốt mái tóc, an ủi như năm xưa. Nhưng, cuộc sống khắc nghiệt khiến tôi phải giấu đi nỗi đau, sự thất bại, đổ vỡ để cha mẹ an lòng. Lúc đó, tôi càng thấm thía và tiếc nuối tháng ngày vô ưu ngày thơ ấu.

Tuổi học trò hoa mộng thật đẹp và cũng có nhiều kỷ niệm được lưu giữ trong miền ký ức của mỗi người. Ngày đó, chúng tôi thường ao ước, giá như được thoát khỏi những con số phức tạp của môn tự nhiên, thoát được việc học thuộc các môn xã hội... Thế rồi, ngày cuối cùng trước khi tốt nghiệp, cả lớp lặng nhìn lần cuối bảng đen, phấn trắng. Khi giai điệu bài hát “Thương nhớ kỷ niệm xưa” vang lên, những bàn tay nắm chặt bàn tay, mắt thầy trò cùng ngấn lệ nghẹn ngào... Vô vàn cánh phượng thắm đỏ rơi trên sân trường như một lời từ biệt tuổi học trò. Giây phút đó, chúng tôi thực sự cảm nhận, tháng ngày vô ưu của tuổi học trò sắp đi qua. Ngày mai, mỗi người sẽ chọn cho mình một con đường để bước tiếp. Và trên con đường đó, áp lực mưu sinh sẽ nặng nề hơn bài tập trong trường rất nhiều lần.

Cuộc đời luôn dành cho ta những bất ngờ không thể đoán định. Có thời điểm, quá căng thẳng vì những biến cố ập tới dồn dập, tôi tạm để lại sau lưng mọi mối quan hệ công việc, tắt điện thoại, về một miền quê yên tĩnh sống trong vài tuần. Sớm mai thức dậy, tôi lắng nghe tiếng chim gọi bạn líu lo trong vườn, tiếng người quê chào nhau khi đi trên đường làng ngõ xóm. Mở khung cửa sổ, làn gió mát dịu mang hương các loài hoa mùa hạ ùa vào phòng thật thanh mát biết bao. Đêm, tôi ngước nhìn dải ngân hà lung linh trên cao, hít thật sâu hương của đất trời, hương của đòng đòng ngậm sữa, hương của cỏ cây... hồn bỗng nhẹ lâng, thư thái đến không ngờ.

Nói đến vô ưu, tôi chợt nhớ đến loài hoa được trồng ở hầu khắp các ngôi chùa – đó là hoa Vô Ưu. Mỗi khi tới mùa, hoa Vô Ưu bung nở từng chùm khắp các cành, thân cây. Hoa có bốn cánh màu vàng cam với những tua nhụy mềm mại quấn quýt. Khi tới Chùa, tôi thường lặng lẽ ngồi dưới gốc cây Vô ưu, lắng nghe tiếng phong linh ngân nga trong thinh không. Hương của hoa Vô Ưu ngan ngát, quyện cùng hương trầm trong làn gió lướt qua... Giây phút đó, mọi ưu phiền thốt nhiên tan biến và tôi tìm lại sự an tĩnh trong tâm.

Bạn có nhớ tháng ngày vô ưu của mình? Còn tôi, mãi trân trọng những mảnh ghép ký ức vô ưu trong cuộc đời. Sau bao thăng trầm, tôi nhận ra rằng, khi ta buông bỏ sân si, tham luyến, hờn giận, cuộc đời tự khắc bình an. Và khi đó, ta sẽ cảm nhận những ngày tháng vô ưu tràn đầy phúc lạc.

Tường Vy

© 2021 Ghi rõ nguồn "laodongthudo.vn" khi phát hành lại thông tin từ website này