Hạnh phúc là khi ta vì nhau mà chấp nhận

08:49 | 20/02/2020
(LĐTĐ) Tôi đi theo em rất nhiều ngày tháng. Đi phía sau hoặc ngay cạnh, nhìn em qua những tấm hình hoặc đôi khi là trăn trở dòng suy nghĩ.  
Gió xuân miên man
Khi yêu đừng vội buông tay

Sau chừng ấy cố gắng, vẫn là tôi không hiểu em. Nhân duyên thật khó nguyên vẹn, khi hai con người đã mang trong lòng hai hướng nghĩ. Sợi dây kết nối chúng mình vẫn là sợi dây nhiều gai. Khóe mắt tôi phải tự lau những đêm đượm buồn.

Tôi đã sống rất nhiều ngày như ngọn cây không thể quật ngã, vậy nhưng sao bây giờ lại yếu mềm? Tôi đã hứa sẽ vì em mà tốt lên, để mang cho em niềm vui như ánh mặt trời ấm áp, sao bây giờ ngay cảm xúc của bản thân tôi còn không kiểm soát nổi?...

Tôi trở về với căn phòng nhỏ, lại viết những mẩu chuyện không tên.

Hạnh phúc là khi ta vì nhau mà chấp nhận
Ảnh minh họa: C.T

Tâm trí bây giờ là những hứng khởi mới. Trang viết hôm nay sẽ xếp thành một dòng chảy chẳng bao giờ ngừng nghỉ. Thế giới đó từ những ngày đầu nhiệt thành, qua những ngày dành cho thanh xuân người khác, đến hôm nay đã thôi không còn mộng mơ nữa.

Bởi vì tình yêu không chỉ có những ngày vui, vì đắng cay và lỡ làng là những gì chúng mình phải trải qua ngày tình yêu lạc bước. Chúng ta phải vượt qua được trạng thái đó, để hiểu sâu hơn về một người. Rằng là tình cảm không chỉ có sự thích thú. Nếu chỉ đến với nhau vì thích thú, chúng ta có lẽ chỉ nên là nhân tình!

Em hỏi tại sao khi cạnh em tôi luôn nói những lời tích cực, mà sao lời văn cứ mãi là nỗi buồn.

Thế giới của trang viết tôi luôn tạo ra những cái thật trọn vẹn. Mạch cảm xúc ở trang viết nên được làm đầy, những nỗi lòng trong bài viết có khi ẩn chứa cả nhiều nhịp đập khác, chính vì thế mà nó nên là những gì ẩn sâu nhất. Còn tôi với em thì vẫn nên vì nhau. Đừng buồn như hiện tại, đừng làm nhau đau như là ước mơ ta viết còn dang dở!

Tình yêu không chỉ những ngày vui. Con người đi cạnh nhau nhiều ngày sẽ thoát ra khỏi những mơ hồ và bồi hồi của phút ban đầu hạnh phúc. Lúc ấy, nghĩa tình sẽ dạy ta cách yêu và thương lại. Ta buộc phải đi qua giây phút đó.

Thuở niên thiếu, ta bắt được cánh ve sầu đã ngỡ nắm được trong tay cả mùa hạ. Vậy khi lớn lên, em còn ước được nắm mùa hạ trong tay không?

Dương Nguyên

© 2021 Ghi rõ nguồn "laodongthudo.vn" khi phát hành lại thông tin từ website này