Vô cảm...
Những khoảnh khắc lặng nhìn | |
Chiếc xúc xắc |
Chị bực bội khẽ quát con: “Mấy giờ rồi mà còn chưa đi ngủ để mai còn đi học? Tắt ngay tivi đi. Con có biết mẹ vừa ở đâu về không?”. Con bé thản nhiên: “Thì mẹ vừa từ bệnh viện về chứ đâu”. Câu trả lời ráo hoảnh của con khiến chị ức muốn khóc. “Từ hôm bà ốm đến giờ, con đã hỏi thăm được câu nào chưa? Đã vào thăm bà được lần nào chưa? Bà là người sinh ra bố con, là người bế con từ khi lọt lòng, là người bón từng thìa sữa cho con đấy”.
Tưởng con bé sẽ hiểu ra vấn đề mà ăn năn hối lỗi, nhưng nó lại nhăn mặt: “Mỗi việc bà đi nằm viện mà mẹ cứ quan trọng hóa vấn đề. Hỏi thăm hay không thì cũng vẫn thế, có khác gì đâu”. Chị gào lên đầy ức chế: “Con đúng là đứa có máu lạnh”. Nó cũng chẳng vừa, gân cổ cãi: ““Mẹ toàn chuyện nọ xọ chuyện kia. Bà ốm thì đã vào viện. Ở đó có bác sĩ. Lúc nào có điều kiện thì vào thăm, chứ việc gì phải “hình thức”. Con vào, bà có nhanh khỏi không? Mà mẹ thừa biết cái viện ấy toàn là bệnh truyền nhiễm, vào để lây bệnh à”. Đến đây chị không chịu nổi nữa, định tát cho con bé một cái, nhưng cố kìm.
Thật ra, sự mệt mỏi của những đêm thức trắng ở bệnh viện để nâng giấc cho mẹ chồng không làm chị khó chịu như thái độ của con trong thời gian qua. Sự việc vừa rồi chỉ như cốc nước bị tràn mà thôi. Con bé đang học lớp 10, cái tuổi đủ để nhận thức được bà chẳng còn sống với gia đình được là bao nữa. Vậy mà từ hôm bà nhập viện, chưa bao giờ nó bảo bố mẹ cho vào thăm bà, dù viện cách nhà có hơn cây số. Đêm hôm bà bị tức ngực, thở gấp đến độ tưởng bà đi đến nơi, vợ chồng chị sợ xanh mắt gọi xe cấp cứu cho bà nhập viện. Thế mà trước lúc đi, lay con dậy để khóa cửa, nó không lo lắng chút nào, mà còn tỏ ra khó chịu về việc bị đánh thức giữa đêm.
Nghĩ về con, chị thấy buồn lắm. Càng buồn hơn khi hôm trước, một đồng nghiệp khoe với chị về thằng con trai mới học lớp 1 của chị ấy, tự nhiên hỏi mẹ về bà bán rau vẫn ngồi ở đầu phố. Bà ấy ngồi chỗ đó trong nhiều năm đến nỗi thành một hình ảnh trong lòng bọn trẻ. Mùa rét năm nay không thấy bà cụ, nó đặt ra bao nhiêu giả định: Bà ốm, hay bà đã mất? Rồi nó cứ băn khoăn mãi về lần mẹ nhờ đi mua rau, vì không có tiền lẻ trả lại nên bà cụ bảo lần sau mua, trả bà cũng được. Nó bảo, hôm đó bà mất lãi, vì sau đó không thấy bà ngồi ở đó nữa..
Chị nén tiếng thở dài. Có phải cuộc sống càng hiện đại thì tâm hồn con người ta càng trở nên cằn cỗi, vô cảm hay không?
Diệp Anh
Có thể bạn quan tâm
Nên xem
Nhân lên những gương điển hình trong phong trào thi đua
Không tăng giá nhưng vé tàu xe vẫn “nóng”!
3 doanh nghiệp bị xử phạt hơn 600 triệu đồng
Chính sách mới có hiệu lực từ tháng 5/2024
Dự báo thời tiết ngày 24/4: Hà Nội nhiều mây, mưa rào và dông vài nơi
Vụ 7 công nhân tử vong ở Yên Bái: Bắt tạm giam 1 nhân viên nhà máy xi măng
Bác sĩ chỉ ra 4 nguyên tắc cơ bản sơ cứu trẻ khi bị vết thương mạch máu
Tin khác
Chính sách mới có hiệu lực từ tháng 5/2024
Cộng đồng 24/04/2024 08:12
Hội Nông dân Hà Nội và Lai Châu phối hợp quảng bá, tiêu thụ nông sản, sản phẩm OCOP
Cộng đồng 22/04/2024 17:34
Tăng cường kiểm soát, ngăn chặn quảng cáo cờ bạc, cá độ trái phép trên truyền hình
Xã hội 22/04/2024 16:44
Ngày Trái đất 2024: Hành tinh chống lại nhựa
Cộng đồng 22/04/2024 07:21
Mưa tháng Tư
Cộng đồng 21/04/2024 20:44
Nghệ An vẫn còn nhiều khó khăn trong công tác cai nghiện ma tuý
Cộng đồng 19/04/2024 12:51
3 chủ nhân giải thưởng VinFuture 2023 lọt Top 100 người ảnh hưởng nhất thế giới
Cộng đồng 18/04/2024 20:50
Nơi làm việc ấm áp tình thân
Cộng đồng 18/04/2024 11:30
Người nổi tiếng tiếp tay cho quảng cáo sai sự thật sẽ bị xử lý
Cộng đồng 18/04/2024 08:28
Sắp diễn ra Đại hội Công nghiệp Dược liệu và Thẩm mỹ Quốc gia, lần II - Quảng Nam 2024
Cộng đồng 18/04/2024 07:54